banner

[Rule] Rules  [Home] Main Forum  [Portal] Portal  
[Members] Member Listing  [Statistics] Statistics  [Search] Search  [Reading Room] Reading Room 
[Register] Register  
[Login] Loginhttp  | https  ]
 
Messages posted by: Sunny20111  XML
Profile for Sunny20111 Messages posted by Sunny20111 [ number of posts not being displayed on this page: 0 ]
 
Mình rất lo sợ các thành phần kia sẽ làm cho việc Mon dừng topic này xảy ra nhanh hơn. Và đúng như vậy, ngày đó đã đến. Các bạn đừng buồn, cơ hội đến và đi. Các bạn hãy vận dụng những gì mà Mon đã cung cấp, phần còn lại mình phải tự lực cánh sinh thôi.
Đã đăng kí trên NeoBux thành công, nick của mình là Sunny20111.Ủng hộ Mon hết mình, hi vọng Mon bỏ chút thời gian viết phần 2 của phương pháp học Anh Văn.

A.H.W.Life wrote:
Chào mọi người!
Mình là thành viên mới, rất mong được cùng mọi người trao đổi vào phương pháp học mà anh Mon hướng dẫn. Nói là mới chứ thật ra mình theo dõi topic được một thời gian rồi. Và trước tiên, xin được chia sẽ với mọi người quá trình mình đến với topic của anh Mon:
- Cấp 2, cấp 3 mình hầu như chẳng quan tâm đến anh văn, chỉ chú tâm học toán, lý, hoá. Vì mình luôn quan niệm rằng "Chỉ học những gì cần thiết cho mục đích bản thân", mà lúc đó mục đích của mình là Đại học khối A.
- Đại học, đến lúc này mình mới nhận thức được tầm quan trọng của ngoại ngữ. Và mình đã đến với Effortless English. Trong quá trình học, tuy có cảm nhận được sự tiến bộ nhưng trong đầu mình vẫn xuất hiện sự hoài nghi "Phương pháp này liệu có hiệu quả hơn phương pháp học truyền thống?" Mình bắt đầu đi tìm kiếm thông tin để có cơ sở tin tưởng vào Effortless English. Rồi mình đến được với topic của anh Mon. Nhưng vì quá "dốt", mình đã không hiểu hết nhưng lời anh Mon nói, cộng thêm bị lung lay trước những comment khác, mình đã từ bỏ Effortless English. Tự học theo phương pháp truyền thống cùng lúc bốn kỹ năng nghe, nói, đọc, viết được một thời gian thì mình cảm thấy tiến bộ lên rất nhiều, cứ ngỡ rằng đây mới chính là phương pháp để mình "Master English" và mình sẽ theo nó đến cùng. Nhưng chắc có lẽ vì ham muốn "Master English" quá lớn, nên "vô thức" đã "đưa đẩy" mình quay về với topic của anh Mon. Mình dùng từ "đưa đẩy" ở đây là vì việc quay về với topic của Mon là cả một quá trình với nhiều lý do khác nhau. Chính điểm này đã giúp mình hiểu rõ hơn về bài "Phân tâm học" của anh Mon.
- Sau khi đọc kĩ bài viết của anh Mon, mình bắt tay vào học "American Spoken English", thật ra tên đúng là "Master Spoken English" gồm 5 DVD. Bộ DVD này gồm đầy đủ cách đọc các nguyên âm như AH, AW, OO, OW... phụ âm như N,M,S,Z,TH ..., 2 phụ âm liên tiếp như PT, KT, GD, BD ..., intonation. Nói chung là rất toàn diện, phải nói là cảm ơn anh Mon rất nhiều vì nhờ anh Mon mà mình biết đến bộ DVD này.

Theo suy nghĩ, cũng như kinh nghiệm bản thân, thì giai đoạn đầu chúng ta nên tập trung học thật kĩ bộ DVD này. Nhược điểm lớn nhất của người Việt là chưa phát âm hoặc phát âm không đúng các phụ âm trong Tiếng Anh. Điều này dẫn đến việc chúng ta nói Tiếng Anh nghe rất khác người bản xứ, hoặc nếu như có cố gằng đọc đầy đủ các phụ âm thì lại rất khó khăn vì đọc không đúng. Nhờ bộ DVD này mà chúng ta sẽ biết vị trí của môi, lưỡi như thể nào để phát âm đúng và dễ dàng hơn. Sau "master" được bộ DVD này thì việc luyện đọc thành tiếng các bài trong Listening Through Dictation sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mà như anh Mon có nói thì việc luyện nói và luyện nghe có hỗ trợ tương quan lẫn nhau. Thật vậy, mình nhận thấy nhờ phát âm đúng mà những từ Tiếng Anh nghe rất rõ ràng. Ở đây, chúng ta nên nhấn mạnh từ "nghe được". Có nghĩa là với một từ Tiếng Anh hoàn toàn lạ, chúng ta chưa từng thấy nhưng khi nghe thì chúng vẫn có khả năng phát âm lại chính xác, mặc dù không biết viết từ đó ra như thế nào. Chính vì vậy, mình cho rằng trong quá trình luyện nghe, chúng ta không nên xem phần transcript. Mình nghĩ đây mới là cách học tự nhiên, nhưng ở đây có một sự khác biệt giữa chúng ta và những đứa trẻ:
- Chúng ta dùng ý thức (biết cách đặt môi, lưỡi, chổ rung động) để tạo ra một âm, rồi dần trong quá trình tập luyện, repetition đủ nhiều, nó trở thành phần tiềm thức -> chúng ta có thể phát âm một từ chính xác và tự nhiên.
- Còn đứa trẻ thì lại thông qua việc nghe nhiều, rồi phần vô thức sẽ tự tổng hợp, phân tích tìm ra "công thức" để phát ra một âm, rồi sau đó lại chuyển ngược lên phần tiềm thức -> đứa trẻ cũng phát âm chính xác và tự nhiên. Tuy nhiên, phần vô thức của đứa trẻ sẽ phải tốn một thời gian dài để tạo ra rồi chỉnh sửa "công thức" chính xác để phát ra được một âm. Và quá trình này sẽ chịu ảnh hưởng bới yếu tố bên trong (phần vô thức của đứa trẻ) và yếu tố bên ngoài (cha mẹ tập cho con nói ...). Theo mình nghĩ thì tuỳ vào mỗi cả nhân mà khả năng của phần vô thức sẽ khác nhau. Chính những điều này giải thích tại sao có người biết nói từ rất sớm, có người lại biết nói rất muộn, có người nói chuẩn, có người nói ngọng, có giọng Nam, có giọng Bắc.
Càng trưởng thành thì có vẻ "khả năng hoạt động" của phần vô thức lại càng giảm, vì chúng ta để cho phần ý thức kiểm soát quá nhiều. Chính vì vậy người trưởng thành nếu học ngoại ngữ kiểu như đứa trẻ "tắm ngôn ngữ" thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều, mà nhiều khi phần ý thức sẽ là thứ cản trở khiến phần vô thức không thể thực hiện tốt vài trò của nó. Điều này giải thích tại sao có một số người "tắm ngôn ngữ" rất lâu mà vẫn không "nghe được" đúng một âm là vì bộ não bị ý thức "đánh lừa".
Nói tóm lại, giai đoạn đầu chúng ta nên tập trung học bộ DVD Master Spoken English song song với việc luyện nghe Listening Through Dictation. Nó sẽ là nên tảng vững chắc để chúng ta học tiếp cho những giai đoạn tiếp theo. Và cuối cùng là mục đích "Master English". Ah! Tiện đây mình gửi các bạn link đầy đủ bộ DVD nói trên http://rutracker.org/forum/viewtopic.php?t=3850498. Cái trang này là link torrent, các bạn phải tạo tài khoản rồi đăng nhập mới down file torrent về được.

Phần này viết riêng đến anh Doreamon-nobita:
Em không biết nói gì hơn ngoài hai từ "Cám ơn". Những bài viết của anh, chính là cơ sở để em tin tưởng vào bản thân mình hơn. Em là người có ước mơ, hoài bão. Em luôn mong muốn sau này mình có thật nhiều tiền để tự xây dựng một ngôi nhà sang trọng, tận hưởng những tiện nghi hiện đại, đi du lịch, giúp đỡ những người mà em cho là đối xử tốt với mình dù có phải là người thân hay không, nói chung là tận hưởng cuộc sống. Phương châm của em là "Sống để tận hưởng". Tuy nhiên, nhiều lúc em thấy cách suy nghĩ của mình rất khác mọi người. Từ cách học, cách chọn mua một thứ gì đó đến cách nhìn nhận một vấn đề. Em hiếm khi nào nói chuyện cùng với những người lớn, em cảm thấy rất khó chịu về cách suy nghĩ của họ. Mà bạn bè thì em cũng chỉ có một hai người là nói chuyện hợp. Lúc đầu, thì em khá là tin tưởng vào bản thân mình, không quan tâm đến ý kiến những người khác, chỉ làm hoặc quan tâm đến những việc mà em thấy được ý nghĩa của nó đối với mình. Nói thì dễ nhưng tiếp xúc lâu dài với mọi người thì dần em có cảm giác "cô lập", phải chăng mình sống quá "ích kỷ" cần phải thay đổi. Em cố gằng thay đổi để hoà hợp, giống với mọi người. Nhưng mói lần làm như vậy là em lại cảm giác khó chịu, không đúng với bản thân, không phải là niềm vui thật sự. Thế là mọi thử lại trở về bàn đâu, chỉ làm những gì em cảm thấy có ý nghĩa. Nhưng thỉnh thoảng trong đầu, vẫn xuất hiện những ý nghĩ xung đột giữa "sống cho mình" và "sống cho phù hợp với quy tắc xã hội", luôn lo sợ sau này đi làm mình sẽ không thể hoà hợp với mọi người. Và đến khi đọc được những bài viết của anh Mon thì em đã có được những cơ sỡ vững chắc để tin tưởng vào bản thân mình.
Em đang học năm ba, ngành Quản trị kinh doành Nhà hàng - Khách sạn, em chọn ngành này vì nghĩ môi trường làm việc ở đây đẳng cấp, sang trọng, thường xuyên được tiếp xúc với người nước ngoài, và hơn hết là do em mê "cái đẹp". Nhưng những bài viết của anh Mon đã cho em thấy rằng đây chưa phải là thứ sẽ giúp em thoã mãn được ước mơ bản thân. Cho dù có làm được đến quản lí rồi thì em vẫn phải chịu sự bó buộc về thời gian, trách nhiệm công việc... Làm sao có thể thoả mãn được những nhu cầu giải trí, tận hưởng của bản thân. Tuy nhiên, em quyết định tiếp tục đi học vì những lý do sau:
- Trước giờ em đi học chỉ là vì gia đình, xã hội muốn thấy cái gọi là "bằng cử nhân". Chưa bao giờ em quan trọng những thứ như bằng khen, danh hiệu ... "Những tấm bằng đó có ý nghĩa gì với mình?", "Thoả mãn nhu cầu chứng tỏ của bản thân?", "Được mọi người công nhận?". Nhiều người có học vị thạc sĩ, tiến sĩ mà đứng trên giảng đường nói ra những điều hết sức vô nghĩa, thậm chí những điều mà chính họ còn chưa biết rõ. Họ có biết rằng những điều họ nói có ảnh hưởng rất lớn đến thế hệ sinh viên? Em nói những điều này để cho anh thấy rằng tư tưởng của em khác biệt, và sau khi đọc những bài viết của anh thì lại càng khó có ai có thể thay đổi tư tường của mình.
- Một tuần em đi học có vài buổi, có khi cả tuần không đi học, chỉ có thi là chú tâm ôn để cho qua (ấy vậy mà điểm có thua gì khối người đi học đầy đủ ^^). Hầu như thời gian ở nhà, em chú tâm vào học anh văn.
Em đưa lên bàn cân giữa hai vấn đề:
1) Nghĩ học -> giành trọn thời gian học cái có ý nghĩa nhưng lại chịu áp lực rất lớn từ gia đình, người thân.
2) Tiếp tục học -> mất một khoảng thời gian để học cái vô nghĩa (nhưng có thể giảm đến mức thấp nhất thời gian để học mấy cái vô nghĩa này bằng nguyên lí 20/80), bù lại không phải chịu áp lực từ gia đình, vẫn có thời gian học cái cần thiết, ra trường rồi thì muốn làm gì cũng được, không ai có thể cản em về vấn đề này.
Và em đã chọn (2) vì lý do như trên, và cái giá là bị mất một khoảng trong quỹ thời gian của mình.
Anh có thể cho em biết suy nghĩ của anh về những điều em nói trên? 


bạn có thể nói cho mình biết cách bạn luyện Master spoken English được không? Ví dụ như mỗi ngày luyện bao nhiêu lần và luyện hết tất cả các âm cùng lúc hay luyện xong cái này mới qua cái âm khác rồi tới phụ âm. vv.

Cám ơn bạn trước.
Mình có muốn tâm sự với các bạn vài lời. Mình bỏ học năm 2003, lúc đó đang học lớp 12 và quyết định bỏ học sau khi đọc cuốn 1 của "Rich dad và poor dad". Lúc đó mình có rất nhiều câu hỏi và băn khoăn nhưng không biết tìm ai để tham vấn. Mình muốn đi con đường như Kiyosaki và Mon nói đến, nhưng không biết phải làm sao, thế là mình quay lại con đường cũ, học nghề kiếm tấm bằng và đi làm kiếm tiền. Sau 10 năm, bay giờ là 2013, mình lúc nào cũng cảm thấy không happy với hiện tại và muốn quay lại con đường mà mình đã quyết định 10 năm trước. Mình xin phép giới thiệu về bản thân chút xíu: Mình đang là IT của tập đoàn đa quốc gia, đã lập gia đình và có 1 con trai. Nói chung ngắn gọn " 1 vợ, 1 con, 3 lầu, 4 bánh". Cuộc sống hạnh phúc nhưng mình vẫn thấy chưa hài lòng với hiện tại.

Mình chỉ muốn gửi đến các bạn điều này: cho dù các bạn có tiền trong tay nhưng kiến thức và tầm nhìn hạn hẹp thì cuộc sống của các bạn vẫn...

Mình không có bằng Đại học nhưng lương vẫn hơn một cử nhân mới ra trường nhiều lần, đơn giản chỉ nhờ vào khả năng Anh Văn và một chút chuyên môn IT.

Sau 10 năm bế tắt nhờ Mon mình như tìm được lối thoát, mình đang học AV để đi con đường giống như Mon, phải chi mình biết Mon sớm hơn 10 năm, nhưng không sao, không bao giờ muộn nếu mình bắt đầu ngay bây giờ.

Hỡi đồng chí, chúng ta cùng cố gắng và kiên tri, khi bạn nản lòng hãy vào đây để mọi người tiếp thêm sức mạnh cho bạn, thú thật là nhiều khi mình nản chí nhưng ko biết tâm sự với ai, chỉ biết đem bài viết của Mon ra đọc lại sau đó tự an ủi và động viên bản thân.

Chào thân ái.
Những cuốn sách mà AJ giới thiệu trong Power English của ông mình đọc mà không hiểu, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc, quay lại đọc những cuốn truyện dễ hiểu mà Doremon giới thiệu trong hơn 300 cuốn trước rồi sẽ quay lại cuốn này sau. Mình đọc và thấy hay nên giới thiệu mấy câu này, trước đây mình không biết, sau khi đọc sách của Tim Ferriss rồi mới biết và thấy hay: "Trái ngược với yêu là gì? là ghét? trái ngược với vui vẻ là gì? là buồn?" phải không các bạn, nhưng theo Tim Ferriss "ngược với yêu là không quan tâm, ngược với vui vẻ là chán nản".

Từ trước giờ trường học dạy mình yêu >< ghét , vui >< buồn. Nhưng thực tế cho thấy không phải vậy. Ngày mai mình sẽ "dịch" một bài về việc dạy hoc ở trường >< thực tế. Bây giờ phải đi học Anh văn.
"Bạn muốn gì?" trong 4 năm mình lẩn quẩn với câu hỏi này mà không tìm ra câu trả lời. Mình muốn nhà lầu ư? Một căn nhà 1 trệt, 2 lầu, 1 sân thượng đang cho thuê trong 5 năm thu về 800 $ mỗi tháng. Xe hơi ư? đã mua 1 chiếc 4 chỗ và chỉ sử dụng vào cuối tuần vì chán không muốn lái. Có vợ và 1 con trai cực kì đáng yêu. Mọi người nhìn vào và hỏi. Mày còn muốn gì nữa hả thằng kia? Mày là niềm mơ ước của rất nhiều người. Nhưng sao mình vẫn thấy không vui, những thứ đó không làm cho mình hạnh phúc. Mình cần một thứ khác mà theo Tim Ferriss là Excitement là Passion.

Mình từng đặt Passion vào Tennis, mình lao vào Tennis như con thiêu thân, mình từng có suy nghĩ là trở thành huấn luyện viên Tennis. Một ngày làm việc của mình chỉ mong cho hết giờ để được về nhà ăn cơm sao đó đi đánh Tennis. Chỉ khi chơi Tennis mình mới thấy là mình đang sống, chỉ 3 tiếng nhưng là 3 tiếng là chính mình với đam mê cháy bỏng.

Mình sống như vậy trong 1 năm. Sau đó mình nhận ra Tennis không phải là mục tiêu cuối cùng của mình. Mình muốn đi du học ở tuổi 27. Hàng tá câu hỏi đặt ra trong đầu, đi du học có được không? mình có học nổi không?... Thế là bắt đầu đăng kí học Anh văn, với quyết tâm trong 1 năm sẽ đi du học. Nhưng cũng rất mơ hồ...

@Doremon : Cố ý chứ không phải tình cờ vì mình biết mình đang tìm kiếm cái gì, đọc được bài viết của Doremon, Doremon đã trả lời rất nhiều câu hỏi của mình một cách gián tiếp rằng Anh văn có thể giải quyết 80% vấn đề của mình. Những bài viết về Triết học, tâm lý học... của bạn mình đều đọc hết mặc dù chỉ hiều 20% thôi nhưng cũng giúp mình rất nhiều. Mình tìm lại tất cả các bài viết có tên là Doremon-nobita trên google vì muốn biết về nick name này. Mình muốn nói cám ơn Doremon, việc làm của bạn rất có ý nghĩa rất nhiều người và thật sự đã thay đổi cuộc sống của mình. Mình mang phương pháp của bạn giới thiệu cho bạn của mình, anh em của mình. Tiếc là mình chưa đủ trình độ để giải thích cho họ hiểu, mình chỉ muốn giúp họ giống như Doremon đã giúp mọi người. Nhưng theo mình biết thì không ai có đủ kiên nhẫn và niềm tin để làm theo. Riêng mình mình đang và sẽ tiếp tục.

Hẹn gặp Doremon ở nơi mà chúng ta sẽ đi tới.
 

Powered by JForum - Extended by HVAOnline
 hvaonline.net  |  hvaforum.net  |  hvazone.net  |  hvanews.net  |  vnhacker.org
1999 - 2013 © v2012|0504|218|